Đi và Yêu: Lang thang ở quê hương Napoleon

Lái xe ở Corse không phải là một cuộc dạo chơi nhàn nhã.

Chạy xe qua những đường núi ngoằn ngoèo ven biển, qua nhiều làng mạc xứ Corse, mới thấy tại sao hòn đảo này lại được gọi là « nàng thơ Pháp trên Địa Trung Hải ». Gió thổi từ biển vào xô rạp những bụi cây thấp trên triền đá khô cằn ven biển, làm thành vô vàn những mái lều tự nhiên cho loài thú hoang trú ẩn. Nắng hào phóng rải rực rỡ khắp nơi.

Vẻ đẹp tuyệt vời của Corse nằm ở sự hài hòa giữa đời sống hiện đại với thiên nhiên hoang dã. Lái xe trên đảo từ thành phố này sang thành phố khác, đôi khi là thú du lịch khá mạo hiểm. Dọc bờ biển một bên là biển xanh ngắt, một bên là núi cao. Những con đường bên trong đảo cũng không dễ gì hơn, nhiều đoạn một bên núi cao ngất, một bên vực sâu hút, đường quanh co còn nguy hiểm hơn cả đi mấy con đèo ở Việt Nam. Nhưng cũng có rất nhiều đoạn xuyên qua rừng thông bạt ngàn, điểm đây đó là nhiều loại cây bản địa, ngày tôi đến trời chớm sang thu lá bắt đầu chuyển màu, cầu đá cổ xưa bắc qua suối đầy đá hộc tròn nhẵn lấp lánh dưới nắng, nước lạnh toát chảy róc rách từ trên núi cao quanh năm tuyết phủ xuống thung lũng, cuốn theo lá rụng thoảng mùi hương ngai ngái đặc trưng của những khu rừng ôn đới.

Nhìn vậy nhưng lái xe ở đây lại khá an toàn vì các con đường rất ít xe qua lại, và thú vị nhất là thỉnh thoảng có thể dừng chân ở những quán nhỏ ven đường. Các nhà hàng nhỏ này đẹp như trong tranh vẽ, với tường đá ong và bàn ghế gỗ sạch tinh, phục vụ món ăn truyền thống đặc Corsica, với sốt phomat thơm nồng mùi hạt tiêu và xúp thôn dã đúng kiểu nông dân Pháp. Đó đây, chẳng hiếm gặp những bãi tắm hoang sơ có vài cặp đôi hồn nhiên khỏa thân nằm dưới nắng mà chẳng cần bất cứ « giấy phép » nào hết. Corse mà. Chỉ con người và thiên nhiên rực rỡ, hoang hoải, nồng ấm như nắng và biển, như sỏi và đá, như cây cối và muông thú.

Corse nổi tiếng còn vì là quê hương của Napoleon, vị hoàng đế lừng lẫy nhất trong lịch sử nước Pháp. Ngôi nhà nơi ông sinh ra và lớn lên nằm ở Ajaccio, thủ phủ của Corse, nay đã trở thành viện bảo tàng thu hút hàng vạn du khách hàng năm. Ở đây, vẫn còn nguyên vẹn những đồ dùng của gia đình ông, cái thời chưa thành hoàng đế, như bộ bàn ghế cũ, nhà bếp, máy ép nho, hầm ủ rượu … Ngoài ngôi nhà Napoleon, Ajaccio còn thu hút du khách bởi những đường phố cổ lát đá, hẹp, quanh co, hầu hết đều dẫn ra bờ biển, với vô số cửa hàng bán sản phẩm truyền thống địa phương. Ở đây, tôi bắt gặp một tấm biển cổ ghi dấu một nhà hàng Việt Nam – Trung Hoa, đã có mặt lâu đời trên hòn đảo này.

Nhưng thành phố đẹp nhất trên đảo phải là Bonifacio. Tòa thành cổ có tuổi đời hàng trăm năm, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống vịnh đẹp nhất nước Pháp. Hàng trăm du thuyền sang trọng khắp thế giới đổ về đây, đậu trong vịnh, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt. Xung quanh thành cổ, có hàng trăm resort, hotel đẳng cấp dành cho du khách. Bonifacio đẹp tuyệt vời khi đứng từ dãy núi cong cong đối diện tòa thành cổ, ngắm sóng biển vỗ ào ạt, sóng cắt tỉa chân những tảng đá cô đơn khổng lồ thành vô số lớp dợn nhấp nhô, chông chênh giữa vịnh. Thành cổ nhìn từ bên ngoài trông giống như một con tàu trắng toát neo trên biển xanh của cây cối và dưới nữa là Địa Trung Hải xanh thăm thẳm.

Chúng tôi ở Bonifacio ba đêm liền, mỗi ngày lái xe đi ngắm nghía không chỉ thành phố mà còn khám phá mấy ngôi làng nhỏ xinh đẹp ngay bên rìa biển.

Những hình ảnh đấy tôi chỉ nhìn thấy vào ngày hôm sau, khi dành thời gian khám phá thành phố cổ này.

…………………………..

Chúng tôi tới Bonifacio khi trời đã tối muộn. Resort hóa ra ở tận ngoài thành phố, chạy theo chỉ dẫn của GPS mà thấy như mình đang lạc tận xứ nào. Xe chạy qua rào rạt những con đường đầy cây thấp lúp xúp, trong đêm đen mù mịt, đèn xe chiếu loang loáng, cứ như chạy qua cánh rừng hoang, lâu lâu thấy vài bức tường đá hộc trắng lướt qua, còn tuyệt nhiên không một bóng người. Tôi hơi run, chỉ sợ có con ma nào đột ngột nhảy ra chắn đầu xe, như trong mấy phim kinh dị. Cũng may là cuối cùng thì cũng tìm thấy cái resort ẩn tít sau vô số rặng cây và lối rẽ.

Tôi đã quên mất tên của resort ấy, như con người ta thường quên đi tiểu tiết khi có quá nhiều điều để nhớ. Chỉ nhớ rằng loáng thoáng sau các vòm cây là những căn phòng mái vòm kiểu Bắc Phi màu gạch đỏ, cửa vòm gỗ y như ngôi nhà Hobbit, độc lập, cách biệt, có phòng tắm cũng lát đá mosaic màu xanh biển đậm và bồn tắm lớn kiểu Hy Lạp (nơi chúng tôi tiêu xài rất nhiều thời gian để chơi đùa cùng nhau trong đám bọt xà phòng bồng lên như một bồn kem khổng lồ thơm ngát mùi oải hương), phòng ngủ thiết kế kiểu thôn quê với hàng hiên rộng rãi nhìn thẳng ra biển. Tất cả khối kiến trúc ấy nằm lơ lửng trên sườn núi, như bông hoa màu đỏ khổng lồ nhô ra phía trên một khu rừng thông rậm rạp chạy dài tới tận tít xa là biển Địa Trung Hải, xa xa nữa nơi chân trời là đảo Sardinia nước Ý….

Trích từ sách “Đi và Yêu” – Phương Hoa

Link đặt sách: https://forms.gle/wD9ebRgVPbAGxa3h7

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *